Thứ Tư, ngày 15/11/2017 11:11 AM (GMT+7)
Các bài thơ hay tặng thầy cô của chi đoàn 12A.
Dưới đây là các bài thơ do các thành viên trong lớp sáng tác, bên cạnh đó còn có những bài thơ sưu tầm để chúc mừng ngày 20/11.
Ngày Còn Đi Học
Vẫn nhớ thời xưa chuyện mái trường
Trăm trò nghịch dại.. Ấy mà thương
Vào nhìn lớp lại nhanh chân bước
Đến điểm danh xong nhẹ gót chuồn
Buổi thực hành thì tâm phấn khởi
Hôm thi cử bỗng mặt u buồn
Bao năm cũng đã già thêm tuổi
Vẫn nhớ thời xưa chuyện mái trường.
(Sáng tác:Bùi Thị Thúy Hạ)
Ý nghĩa gửi gắm:
Cấp 3 có thể là một trong những
khoảng thời gian hạnh phúc nhất, buồn nhất, cảm xúc nhất, mệt mỏi và vui vẻ nhất
trong cuộc đời mỗi người chúng ta.Cấp 3 là nơi mà mọi ý tưởng nảy sinh thể hiện
sự ngây thơ, xông xáo của tuổi trẻ và là chất xúc tác khiến tình cảm đơm hoa và
cả những rạn nứt tuổi mới lớn xảy ra.Đó là khoảnh khoắc tuyệt vời nhất. Mà Có lẽ
ai cũng đã từng trải.hay trân trọng và giữ gìn khoảnh khoắc ấy ngay chình lúc
này.
Lời Thầy
Có những chiều hè, phượng đỏ rơi
Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.
Thương người bạn cũ, ân sâu nặng
Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.
Muốn được cho đi, thầy phải có
Tâm thành đón nhận, lẽ
trò tôi.
Cho không phải mất, tình
muôn thuở.
Nhận được đời vui, nghĩa
thế thôi.
(Sáng tác: Nguyễn Thị
Diệu)
Ý nghĩa gửi gắm:
Nuối tiếc có lẽ chỉ là thế... có rất
nhiều điều muốn nói với thầy cô và bạn bè, lời cảm ơn chân thành cho 3 năm bên
nhau. Cảm ơn đã đến bên tôi, động viên tôi mỗi khi tôi gục ngã, cảm ơn đã hiện
diện trong thanh xuân tươi đẹp này. Tôi yêu bạn bè.. Con yêu cô... Con yêu
thầy người đã giúp em có động lực vươn lên. Người luôn khích lệ mỗi khi tôi vấp
ngã. Nhớ lúc đi học, hối hả chạy đến lớp, ngủ gà rồi ngủ gật vì bài
giảng dài đăng đẳng, hò hét ầm ĩ khi đi ngủ đột xuất, chớp thoáng đã trôi qua
nhanh thật. Ước gì thời gian có thể quay trở lại. Để tôi 1 lần nữa ôn lại nhưng
kỉ niệm không quên.
Thầy đọc thơ
Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh
cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông
xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu
dừa
Rào rào nghe chuyển cơn
mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…
(Sáng tác: Thanh Nguyệt)
Ý nghĩa gửi gắm:
Qua những lời giảng ân cần từ những
cao trào của hạnh phúc, sự rung cảm tinh tế với cuộc đời. Thầy cô đã giúp chúng
em biết yêu thương hơn cuộc sống xung quanh, yêu hơn những con người quê hương
và nó còn sẽ là một chút thoáng hiện lên trong suy nghĩ gợi lên những ký ức vốn
sẽ bị lãng quên trên đường đời sau nữa.Và chúng em ngày hôm nay xin được gửi lời
" cảm ơn" chân thành mà sâu sắc nhất đến những người thầy, người cô
ngày ngày cứ thế cứ bù đắp cho tâm hồn của chúng em những điều tuyệt vời và kỳ
diệu nhất.Chúc quý thầy cô luôn luôn dồi dào sức khỏe, thành công hơn nữa ở sự
nghiệp, và sẽ hạnh phúc với những giây phút đáng giá của cuộc đời.
Xao Xuyến
Lòng trong trắng như mùi
thơm sách vở
Chưa một lần vướng bận những sầu đau
Chỉ bâng khuâng khi mùa hạ qua mau
Và sung sướng ngày khai trường chợt
đến
Tuổi học trò biết bao là kỉ niệm
Ý nghĩa gửi gắm:
Cả một đời người diễn ra như một
thướt phim,những thướt phim chân thật và đầy xúc cảm lạ lùng.Dù vui hay buồn,
nhưng có lẽ nó đã trở thành nhưng kỉ niêm đag nhớ và cảm giác về ngày khai trường,
cái cảm giác về tuổi học trò ngây thơ,trong trắng là thứ tình yêu màu hoa phượng
đã trở thành kỉ niệm quý báu đọng trog tim của mỗi người.
Thử hỏi ai lai khôg yêu quý,không nuối tiếc cái tuổi hc trò chứ! .Bồi hồi,xúc động khi nhắc đến ngày khai trường :"Cái ấn tượng khắc sâu mãi mãi trong lòng một con người về cái ngày hôm nay tôi đi học" là những lời bộc bạch gan ruột về tuổi hc trò của lý lan. Trong trắng như mùi thơm sách vở,tuổi học trò hồn nhiên,ngây thơ,có dại dột,phá phách,xen lẫn tiếng cười, niềm vui.Trong ánh mắt của nhừ đứa học trò,nhìn nọi thứ trở nên đơn giản, không hoài nghi,không chán nản,Tâm hồn ngây thơ tựa như trang giấy vở.Niềm vui, sự gắn bó, san sẻ, đùm bọc,sống chung dươi một mái trường trong vòng tay bao dung của thây cô,những đứa trẻ cùng hc tập,cùng vui chơi,dần nh tình yêu đẹp nẩy nở,không phải là t yêu giữa nam và nữ mà là là tình yêu giữa những ngừơi ban thự sự,là sự chân thành của nhũng ng ạn thân.Chỉ có niềm vui,tiếng cười,không có sầu đau,không có muộn phiền,Nhưng lai bâng khuâng vui sướng, một cảm giác đợi chờ khi mùa hạ qua mau :" Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9 /Ngoảnh lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi."
Thử hỏi ai lai khôg yêu quý,không nuối tiếc cái tuổi hc trò chứ! .Bồi hồi,xúc động khi nhắc đến ngày khai trường :"Cái ấn tượng khắc sâu mãi mãi trong lòng một con người về cái ngày hôm nay tôi đi học" là những lời bộc bạch gan ruột về tuổi hc trò của lý lan. Trong trắng như mùi thơm sách vở,tuổi học trò hồn nhiên,ngây thơ,có dại dột,phá phách,xen lẫn tiếng cười, niềm vui.Trong ánh mắt của nhừ đứa học trò,nhìn nọi thứ trở nên đơn giản, không hoài nghi,không chán nản,Tâm hồn ngây thơ tựa như trang giấy vở.Niềm vui, sự gắn bó, san sẻ, đùm bọc,sống chung dươi một mái trường trong vòng tay bao dung của thây cô,những đứa trẻ cùng hc tập,cùng vui chơi,dần nh tình yêu đẹp nẩy nở,không phải là t yêu giữa nam và nữ mà là là tình yêu giữa những ngừơi ban thự sự,là sự chân thành của nhũng ng ạn thân.Chỉ có niềm vui,tiếng cười,không có sầu đau,không có muộn phiền,Nhưng lai bâng khuâng vui sướng, một cảm giác đợi chờ khi mùa hạ qua mau :" Tôi nghe tiếng trống trường bâng khuâng tháng 9 /Ngoảnh lại sau lưng mùa hạ đã qua rồi."
MÁI TRƯỜNG PHẠM KIỆT THÂN THƯƠNG
Thầy cô trường Phạm Kiệt
Nhanh nhẹn và xinh xinh
Đôi môi cười tươi tắn
Như hoa hồng yêu thương.
Thầy cô trường Phạm Kiệt
Như cha mẹ thứ hai
Của học trò chúng em.
Thầy cô đã cho em
Một tình thương rất đẹp.
Em luôn ghi trong lòng
Những điều thầy cô dạy.
Cho đến ngày hôm nay
Hai mươi tháng mười một
Dòng thơ đầy cảm xúc
Và chứa đầy tình thương.
Rồi mai này ra trường
Em nhớ mãi thầy cô.
(Kim Ngân)
(Kim Ngân)
Phạm Kiệt Tôi Ơi
Hiến chương nhà giáo đến rồi
Trong em cảm thấy bồi hồi nhớ
thương.
Công thầy cô dạy ở trường
Dìu em hướng tới con đường tương
lai.
Trồng người để đặng ngày mai
Cho em vững bước trên đài vinh
quang.
Chiều đông lóe ánh nắng vàng
Hai mươi mười một ngập tràn sướng
vui.
Tặng thầy những đóa hoa tươi
Tặng cô có những nụ cười trẻ
trung.
Trường em tên của anh hùng
Tên Phạm Kiệt đã lẫy lừng chiến
công.
Ba Tơ thắp ngọn lửa hồng
Năm bốn lăm đã bẻ gông phá đồn.
Quân thù khiếp vía bạc hồn
Ba Tơ đất mẹ vùi chôn kẻ thù.
Đi về thăm lại chiến khu
Nghe hồn gió gọi hát ru ngọt ngào.
Từ vùng thấp đến vùng cao
Người nhà no ấm ước ao ngàn đời.
Ba Vì mảnh đất yêu ơi!
Trường tên Phạm Kiệt ngàn lời ngợi
ca.
Tình thầy trò đẹp như hoa
Tình thương cô chẳng phai nhòa
trong em.
(Sáng tác: Diệu Quỳnh)
Thầy và chuyến đò
xưa
Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng
quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng
cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều
đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời
gian...
Tác giả:
Sưu Tầm
Lời ru của thầy
Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối
đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong
cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo
mình
Tác giả: Sưu tầm
Không đề
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu
người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm
thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được, Thầy
ơi!
Con viết về thầy, lại 'phấn trắng',
'bảng đen'
Lại 'kính mến', lại 'hy sinh thầm
lặng'…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến
gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn
bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là
nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất
thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
Tác giả: Sưu Tầm
0 nhận xét:
Đăng nhận xét